Social Media Search Engine Optimisation Mỗi ngày tôi chọn 1 niềm vui
Showing posts with label Blog Cuộc Sống. Show all posts
Showing posts with label Blog Cuộc Sống. Show all posts
Wednesday, December 25, 2013

Hãy làm tình khi còn trẻ - xu hướng suy nghĩ thời đại mới

Bạn còn trinh không ? Bạn muốn giữ tấm thân trong trắng tới khi kết hôn ? Bạn phản đối việc sex trước hôn nhân, hay sống thử ? Dẹp hết mấy suy nghĩ đó di. Ra ngoài mua đồ lót đẹp, trải lại drap giường mà hãy làm tình đi, khi bạn còn “đủ sức”.

Có ai còn nhớ bài debut về sex của MPD không nhỉ, “Sex, hãy thoải mái đi” ấy. Thật sự là như thế, chuyện làm tình, have sex sớm muộn gì cũng tới mà thôi, vậy sao lại xoắn xít lên, rối loạn vì những cái định kiến từ thời vua Hùng như thế. Cứ thoải mái đi, tận hưởng đi, và quan trọng nhất, là hãy chọn thời điểm làm chuyện ấy khi mà cơ thể, tâm hồn, hoocmon và cơ địa của bạn đang trong thời kì sung mãn nhất.
Thế này nhé,
Nếu nói cho chính xác thì hãy làm tình (lần đầu) trong khoảng độ tuổi từ 16 tới 28. Tuy nhiên nếu tầm 16, 17 thì trước khi cởi đồ hãy ký cam kết không kiện tụng rape trẻ vị thành niên hay lạm dụng nhé, cái này nghiêm túc, không đùa !! Còn 28 có thể xem là hơi luống tuổi cho làm việc này lần đầu, nhưng còn khá hơn là bước sang tuổi băm.


Trước tiên hãy nói về ngoại hình nhé. Ở độ tuổi này, ngoại hình của bạn sẽ được xem là “tỏa sáng” nhất. Da sẽ còn mịn, ngực chưa xệ, mông chưa chảy, bụng có mỡ nhưng cũng không lèo nhèo như khi phát triển tới tuổi trung niên. Nên nếu có phải khỏa thân trước mặt partner thì cũng không phải mang những mặc cảm tự ti hình thể, làm giảm đi sự hưng phấn, cuồng nhiệt. Và một phần cũng sẽ không khiến đối phương phải bật gọng bỏ chạy vì những điểm nhăn nheo, hay thâm đen do thời gian đánh dấu.
Tiếp đến là vấn đề hoocmon. Khi còn trẻ, cơ thể sẽ có khả năng điều tiết và sản xuất hoocmon tốt hơn khi về già. Và tất nhiên, sẽ giúp cho việc đạt tới khoái cảm trọn vẹn hơn, tới đỉnh nhanh và cũng thích thú hơn. Thử nghĩ nhé, khi về già, trai thì bị yếu, nữ thì bị “hạn hán”, việc ấy sẽ vô cùng khủng khiếp và khó khăn cho dù bản thân có muốn. Mà nghĩ đi nhé, đã yếu với “hạn hán” rồi thì đào đâu ra cảm giác để mà muốn hay không muốn. Mà dù có làm thì cũng sẽ chẳng phải là một trải nghiệm vui vẻ hay hay ho gì đâu. Tưởng tượng thôi đã thấy lạnh người!!
Chưa kể đó là sức trẻ, sức khỏe còn dồi dào, có thể giữ lửa cho những cuộc chạy đua đường dài, khi già rồi thì mới “vui chơi” 10ph đã phải nghỉ mệt để thở, rồi mới tiếp tục được, mà partner đợi được hay không là chuyện khác. Chưa kể, không ai dám chắc là mỗi lần lên giường là chỉ “phiêu” một lần nhé, 2, 3 lần một đợt như thế chả có gì lạ đâu. Nên khi sức khỏe còn căng đầy thì nên tận dụng hưởng thụ đi là vừa.
Còn nữa, đó là khả năng linh hoạt đầu óc cũng nhanh nhẹn hơn, có thể nghĩ ra nhiều trò vui trong lúc đang làm tình.
Nếu bạn thuộc dạng thích truyền thống, thì ok, STOP đi, bỏ qua đoạn này hoặc click back.

Còn không thì tiếp nhé !!
Ngoài vô số các tư thế làm tình được chỉ dạy trên web hay phim Porn, JAV, Kim Bình Mai này nọ đồ, thì cơ bản ai cũng sẽ có những chiêu trò riêng, như trói nhau, bịt mắt, dùng roi da, gậy sắt, treo lên hay bạo hành gì đó, vân vân và vân vân. Nhưng nhìn chung, đó đều là những thứ mang lại cảm giác hưng phấn tuyệt vời. Thế nên, việc sáng chế ra những trò biến thái trên giường là vô cùng cần thiết. Mà thực tế đi, càng già bạn sẽ càng ngại ngùng với những ý nghĩ đó, thậm chí dù có muốn cũng không dám nhảy chồm lên mà thể hiện vì sợ mang tiếng già mà không nên nết. Khi còn trẻ ấy à, vô tư đi nhé, có làm gì thì cũng chả sợ, chẳng phải tư tưởng của tuổi trẻ là YOLO sao, cứ mang tinh thần YOLO ấy lên giường, đảm bảo sẽ không làm bạn phải thất vọng.
Funfact: (YOLO = You Obviously Love Oral) – you know what I mean !!
Ai đọc xong đoạn kia mà lè lưỡi, nhếch mép thì mình rất tiếc phải nói rằng các bạn chẳng hề hấp dẫn trên giường tí nào. FAIL !!
Còn gì nữa nhỉ? À, thật ra trong xã hội ngày nay ấy, việc tư tưởng đồng trinh tới khi cưới chồng hay tới lúc băng hà (trường hợp gái ế) đã xưa như khủng long rồi. Ngày xưa, khi các gã trai lấy vợ, hay có người yêu, đều phải yêu cầu nào là chưa có thằng nào khui hàng, hay chưa bao giờ được ai trong thấy “nội thất” bên trong, không thì sẽ cạo đầu, bôi vôi, thả trôi sông. Còn ngày nay á, thử mà tới tầm 30 hay 31 mà các cô còn thỏ thẻ vào tai người yêu“Anh ơi, nhẹ thôi, lần đầu ý”. Ôi trời, tưởng tượng xem khi ấy partner sẽ trố mắt ra nhìn bạn ra sao và tụt mood thế nào. Một loạt các câu hỏi sẽ xoẹt xoẹt trong đầu các anh ấy như: “Tại sao tới giờ cô ấy vẫn chưa từng làm việc này, có bệnh gì chăng?”. “Cô ấy có vần đề với đàn ông ư?” hay “Lý do gì mà những tên người yêu trước không làm gì cô ấy, có lý do gì chăng, mình có nên không?”… 
Thế đấy.
Nhưng nếu bạn thì thầm vào tai người ấy khi còn trẻ và còn tươi mới ấy, thì đảm bảo mood của các chàng sẽ tăng vùn vụt như mới uống thuốc kích dục ấy. Hơn nữa, cái nét thẹn thùng, mắc cỡ, bỡ ngỡ khi bạn còn “xuân thì” trông nó sẽ rất đáng yêu, dễ thương hơn là gắn những biểu cảm đó lên mặt của một bà cô già ba mươi mấy.
Hơn nữa, khi quan hệ lúc còn trẻ, ít nhiều cũng sẽ xuất phát từ tình cảm, rung động đầu đời, hay cho dù nó có là tò mò thì những cảm giác cũng khá dễ thương và tự nhiên, và nếu có thất bại, họ cũng dễ dàng mà xuề xòa, ừ thì “còn bé” mà, chắc khi “lớn lên” mình sẽ làm khá hơn. Khi luống tuổi, có khi sẽ bị cái “ám ảnh” thoi già rồi, quất đại cho biết với đời, nên sẽ dễ dẫn tới việc thất vọng tràn trể, não nề nếu như mọi chuyện diễn ra không như tưởng tượng, lúc đó chắc sẽ gào lên “Trời ơi, công tình gìn giữ tới tận bây giờ để cuối cùng nó hổ lốn thế này ahhhhhh”

HÃY LÀM TÌNH KHI CÒN TRẺ ĐI !!!!!!
Đừng có đợi nữa. Nói thật đi, khi nằm bên cạnh người mình yêu, khi ôm hay hôn nhau, ít nhiều gì mấy dây thần kinh não cũng run bần bật lên và nhiều bộ phận khác cũng đứng ngồi không yên mà sao cứ phải giả vờ này nọ kia các kiểu.
Đơn giản là nếu có “ấy” nhau, thì cả hai đều vui vẻ, tự nguyện, làm theo những gì con tim mách bảo là ok thôi, nhớ lại mấy bài học giáo dục giới tính hồi cấp 2 về biện pháp tránh thai, tránh bệnh giang mai các kiểu rồi cứ thế mà triển.
Nên nhớ rắng sex không xấu, nếu như nó xuất phát từ sự tự nguyện, tình yêu và có biện pháp an toàn. Uh thì đằng nao nó cũng xảy ra mà, sao không chọn cho mình một thời điểm chuẩn nhất của đời người mà tận hưởng nó nhỉ. Chả ai muốn chết khi mà vẫn còn trinh trắng đâu, nên khi có cơ hội thì hãy make love, have sex đi !!
Rồi, chuẩn bị nhận gạch đá từ các thanh niên cứng nào !!!!

  Nguồn Sưu Tầm Internet

Tuesday, September 10, 2013

Sao mùa thu giấu em lâu đến thế...

Mùa vắt mình sang thu từ tốn mà cũng kiêu kì. Một sớm mai thức dậy thấy nắng bớt nồng và gió cũng bớt ngột ngạt. Mưa rả rích đêm ngày mang theo cái lạnh đầu mùa hiền dịu. Em nghe thấy không, mùa thu đã về…

Em có nghe tiếng thu chạm khẽ vào lòng anh, khi cùng anh rải từng bước chân dài trên phố… Em có nghe thấy vị ngọt lành của mùa thu; có nghe thấy những mênh mang của hương thu quyện vào cơn gió nhỏ; có nghe thấy yêu thương khẽ gọi, quyện vào trái tim của em và của anh…

Có phải mùa thu giấu em sau vạt nắng vàng nhè nhẹ ngoài kia, để anh kiếm tìm em như đứa trẻ vừa lớn ngây ngô đi tìm những ngày xưa cũ?

Có phải mùa thu giấu em trong chớm lạnh của sương mai, để anh khoác vội tấm cardigan mỏng đượm mùi hi vọng dù mong manh, đi tìm bàn tay em, tìm một bàn tay sẽ mang cho anh hơi ấm.

Có phải mùa thu giấu em trong chút đượm buồn của ngày sắp qua, để anh chùng chình, ngẩn ngơ… muốn lắng lòng mình để an yên trong thực tại.

Có phải mùa thu giấu em trong ngọt ngào hương hoa sữa, để em mê mải chạy theo mà bỏ quên anh ở cuối con đường…


Hương thu giờ là mùi của những nhớ thương, là mùi hương chòng chành khi ngày vội qua mà nắng chưa kịp tắt. Vị thu của anh, giờ là vị bản tình ca ngọt ngào và sâu lắng, anh hát em nghe, những rong ruổi phố dài, những tràng hoa sữa, những màu rêu phong…

Mùa buồn ngủ quên như thiếu nữ đợi được đánh thức bởi người tình trăm năm. Phố trốn mình trong thu, và anh mãi giấu em trong tình yêu của một thời quá vãng.

Em nghe thấy không, tình về rồi đấy?



Tình chở thu về cho nắng kịp hanh hao… Tình chở thu về cho cơn gió kịp chênh chao… Tình chở anh về, để tìm thấy em… Tình chở anh về, nghe mình mỏng manh… 

Sài Gòn mùa này, mùa tháng Chín chỉ vừa kịp chạm chân, mùa của những cơn gió ngủ mê bước vội chân đi lạc… 

Và cũng là mùa, anh chợt thấy em
.

Tuesday, September 3, 2013

Có những nỗi đau không cần phải cố quên

Ngã sẽ đau. Ai cũng sợ đau. Nhưng không ai chưa từng bị đau, dù chỉ là một lần trong đời. Và cũng có những nỗi đau không cần phải quên...


Cuộc sống là những chuỗi lần vấp ngã rồi đứng lên, thương tích là điều không thể tránh khỏi. Những vết thương rồi sẽ tự lành da. Có khi chúng thành sẹo loang lỗ, in hằn dai dẳng không xóa được. Có khi sau bao năm nhìn lại, chỉ thấy hình ảnh mờ ảo nhạt nhòa, cố thế nào cũng chẳng thể nhìn rõ.

Ngã sẽ đau. Ai cũng sợ đau. Nhưng không ai chưa từng bị đau, dù chỉ là một lần trong đời.

Đôi khi nỗi đau mang một ý nghĩa quan trọng và thiêng liêng. Vì nếu cả cuộc đời này đều tươi hồng và phủ đầy màu yên vui thì liệu còn ai trân trọng những điều mình đang có? Liệu có ai cảm thấy hạnh phúc khi may mắn mỉm cười? Vì mỗi vết thương là một bài học đáng để khắc ghi.

Đó là lúc ta tập đi rồi té ngã, khóc nức nở vì sợ hãi, nhức nhối đau rát vì trầy xước. Nó dạy ta biết đi trên chính đôi chân mình, không cần dìu đỡ, không cần nâng niu. Một ngày ta tự do bay nhảy, ta sẽ cảm ơn lắm lần té ngã đầu đời.

Đó là lúc ta trốn học đi chơi rồi bị mẹ bắt, khóc mếu máo vì bị đòn đau, nấc từng cơn để nói lời xin lỗi. Ta trở thành một đứa con ngoan, ta trân trọng khoảng khắc được đến trường, ta biết dù thế nào cũng không được làm cha mẹ buồn lòng.

Đó là lúc ai đó từ chối tình cảm nơi ta, buồn bã vì mầm xanh chưa kịp nảy đã tàn úa chết khô. Ta hiểu được rằng thế gian này còn nhiều thứ không như ta mong muốn, điều ta nên làm là chấp nhận nó, chấp nhận cuộc sống này vốn không chỉ có màu hồng êm ái. Và sẽ còn nhiều, nhiều lắm những người thích hợp với ta.

Đó là lúc người ta yêu thương mất đi, về với thế giới xa lạ. Nước mắt không ngừng tuông, lòng nặng trĩu hoặc trống rỗng một lỗ sâu không đáy. Ta biết sống tốt hơn từng ngày, quý mến từng khoảng khắc trên cuộc đời này, sống xứng đáng và sống cả phần của họ.

Đó là lúc người thân yêu quay lưng với ta. Cảm giác nhơ nhuốc và thất vọng vì bị bội phản, nước mắt không rơi được, mọi điều tốt đẹp vỡ tan như bong bóng xà phòng. Nó dạy ta biết mạnh mẽ và kiên cường, đặt niềm tin đúng chỗ, bản lĩnh và không bao giờ được làm điều tương tự với người khác.

Đó là lúc người ta yêu nhẫn tâm bỏ ta ở lại. Nỗi đau quay quắt thấu cả vào tim, nước mắt nuốt ngược vào trong và nghẹn thắt từng nhịp thở. Đó là lúc đôi chân ta bỗng cứng cáp lạ thường. Hiểu rằng ai cũng cần cô đơn, để hiên ngang đứng giữa đất trời, để yêu bản thân thêm nhiều lần nữa, để cho tim mình được nghỉ ngơi trước khi tìm được một người thật sự xứng đáng.

Có những vết thương cứ cứng đầu bám mãi trong tim.

Có những nỗi đau không dễ dàng xóa, càng muốn rũ bỏ chúng lại càng mang hình hài rõ ràng.

Thế nhưng dù thời gian còn phải đầu hàng trước những nỗi đau rất lì lợm không chịu biến mất thì vẫn có những-thứ-không-cần-phải-quên.

Tags: LÀM THỬ XEM SAOBÀI HỌC INTERNET MARKETING. TÂM SỰ
Monday, October 29, 2012

Hẹn tương phùng


Hẹn tương phùng một số phận không nằm im trỗi dậy. Hẹn tương phùng nảy mầm với cát bụi tìm tôi. Và hẹn tình hồng nhan phía bên kia của nỗi nhớ



Tôi đã cố không bước ngược những con đường, cố không để cho con tim mình thêm những ngày trống trải tìm quên nơi phố hẹn. Tôi không lưng chừng nhào nặn tiếng sóng nơi những cô đơn ầm òa, không im và rực mình lấp lóa. Tôi không vẽ màu ảo ảnh ráng đỏ hơn bụi buồn tên em nơi cuối áng mây chiều đang âm thầm khóc nghẹn. Chỉ là tôi nhặt nhạnh một thời gian và dấu kín đi mùa này nữa vậy thôi...
Sẽ thế nào nhỉ...? Thế nào khi ngày tháng nữa không được cầm dáng hình em trong một vòng tay hạnh phúc, dẫu chối từ. Chẳng qua là em đi, tôi ở lại đêm tơi bời nhồi nhét vào tâm tưởng điều gì thoáng qua nữa phải không? Hay tôi, hay em không duyên mà vẫn tìm đến nhau kể tình khổ riêng cho cuộc đời này hai đứa.
Đã có lúc...

Muốn khóc thét lên như đứa trẻ mà không cam lòng em ạ! Muốn đấm vào lồng ngực rỗng muôn ngàn nỗi đau nào êm ái... Nhưng chẳng có êm ái nào gọi là một nỗi đau phải không em? Thế là trong say sẩm tôi đổ tội những dỗi hờn cho mùa về nông nổi, đến và đi buồn vô nghĩa.
Mấy hôm nay cảm xúc tôi bẫng như kẻ không cân nặng, đêm hay bay thả mình vắt vẻo soi gương với trần nhà lạnh toát. Bản ngã là mặt đất tê run, sỏi đá là men cay lòng rụng rã.
Tôi chẳng thể đạp vào vách thời gian kia cho đổ sụp hoang phế, vì nó chỉ dày thêm... dày thêm trong trí nhớ từng hôm.
Nếu từng hôm chỉ là một hơi thở thì tôi đã thở rất nhiều để suy nghĩ về em phải không? Khi em rơi nước mắt tôi đau hơn em nghìn lần, khi em hờn trách tôi vô cớ, tôi lặng im và chờ cho đến khi em dịu lại. Khi em chững đôi chân giữa dòng mênh mông số phận, tôi muốn mình là kẻ đưa tay nắm lấy cuộc đời em. Nhưng em chẳng cho tôi một cơ hội. Đổi lại tháng ngày em chịu đựng, là những phút giây số phận đang cố gắng dày vò thêm tôi đấy.

Hôm nay tôi đã nghe piano và muốn chìm xuống, tôi đã cố nâng niu cảm xúc lên thành một thanh âm không diễn tả. Giá như nó là thơ tôi sẽ hóa thân thành một người nào đó thật hồn nhiên, giá như nó có lời tôi sẽ hái tặng em cả mùa mê đắm. Giá như trong phút này tiếng đàn biết gọi tên thật khẽ, tôi sẽ khéo léo để gọi tên em riêng một góc trời kia... Em ạ!
Tôi không mong em nhớ gì tôi, không mong em quay về và hôn tôi mỗi tối. Tôi không cần phải đau thêm khi đặt đôi chân quen trên nền cát bỏng, không cần tìm ngày đoản khúc và viết tình ca cho em. Tôi chỉ cần khắc tên em vào gió, khắc tình này vào mây, tôi chỉ muốn ánh mặt trời soi cho đêm thinh không. Tôi chỉ muốn tâm hồn thôi lầm lạc, thôi bớt si mê đi. Dù một tí tẹo nào khi có thể, nhưng xin đời khe khẽ quên em thật ngọt ngào...
Mùa đã như muốn tạm biệt tôi, muốn quên tháng Mười những hồi tưởng xưa nữa rồi. Lá Thu hờn giận trút cả mùi hoa sữa vào lòng phố kia. Tôi đi tìm em giữa tiếng sóng biển vô cùng không hình hài tôm cá. Cánh hải âu không chao liệng dưới bóng những con tàu, vần thơ tình thì thầm mà sóng chẳng ồn ào hát lên.
Có lẽ cơn đau này không còn có thể rịt lại bằng nụ cười tự tạo nữa... Thôi thì một phần cơ thể sẽ gửi về nơi không nước mắt, phần còn lại là kẻ khờ dại yêu dấu tháng năm đây. Sẽ nhức lòng khi tái tê Đông chạm rung môi, sẽ buốt tê khi mỗi buổi sáng không vòng tay riết khẽ. Sẽ không cà phê đen âu yếm vị ngọt ngào capuchino em nữa. Buồn tênh...
Thế là Đông không nắng hồng, không bếp lửa, không bờ vai, không lãng mạn từng tiếng vĩ cầm dịu dàng nữa. Điều quan trọng là vẫn cứ không em, không em một ngày, và ba trăm sáu mươi lăm ngày dài thêm.


Biết bao giờ ai đó mới ôm tôi và làm tôi quên đi những cảm giác này. Nếu có hẹn em bây giờ, chắc chỉ là hẹn thêm một kiếp người hồi sinh mới. Em cố nhân đi về nơi tình yêu tàn tro, tôi cố nhân không đợi cố nhân mà chỉ tìm cố nhân.
Thế thì cơn đau này, nước mắt này, si mê này, em này, trái tim tôi này, nụ hôn em này... Hẹn tương phùng một số phận không nằm im trỗi dậy. Hẹn tương phùng nảy mầm với cát bụi tìm tôi. Và hẹn tình hồng nhan phía bên kia của nỗi nhớ, của trái tim, của thế giới là những đôi tay ôm thế gian, yêu thương thật hiền từ...

 Nguồn: Yume
Friday, October 12, 2012

Em có thích không, những chiều ngược gió?



Em có thích không, những chiều ngược gió?

Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời 
Có lẽ đó sẽ là một buổi chiều phẳng lặng, mọi thứ đều đứng giữa cái ranh giới mơ hồ của nó. Nắng không chói chang mà cũng chẳng hề yếu ớt, gió không gắng sức mình cuốn trôi em mà cũng không hờ hững thổi qua một cách vô tình. Đó sẽ là một buổi chiều trung lập, điều gì cũng nửa có nửa không, và em cũng nửa bước nửa ngừng. Chân vẫn không thôi bước tiếp nhưng lòng vẫn lặng đi tại chính khoảnh khắc ấy thôi. Và chẳng cần biết liệu tóc em có đủ dài, và tà áo em mặc có thướt tha không, nhưng gió vẫn cứ miệt mài thổi tung bay chúng. Trong em khi ấy có thể chẳng có suy ngẫm gì, cũng có thể còn nhiều điều chưa thấu. Chẳng thể nói trước được điều gì, chỉ biết chắc một điều rằng, em đang đi ngược lại chiều cơn gió. Em và gió- cứ như hai người không quá thân thiết mà cũng chẳng hề xa lạ đang cố bước qua nhau mà vẫn đầy luyến tiếc.
Sẽ có những buổi chiều như thế, những buổi chiều im lặng ngắm nhìn cuộc đời, ngắm nhìn chính em, những buổi chiều giông bão đang nổi lên phía bên trong vẻ ngoài tĩnh lặng,… Sẽ có những buổi chiều không tên như thế, những chiều đi ngược lòng mình, đi ngược dòng đời, đi ngược làn gió thổi. Và người ta ưu ái trao tặng nó một cái tên nghe thật mỹ miều: những chiều ngược gió.
Có khi nào em mong muốn cuộc đời mình trọn vẹn như một vòng tròn, không rõ điểm bắt đầu cũng không biết đâu mới là kết thúc? Và dù có xoay ngược xoay xuôi, em vẫn cứ là em, không một lần thay đổi?


Có muốn thử dù chỉ một lần không em? Những chiều ngược gió, ngược dòng đời và ngược lòng mình để sống khác với những ngày đã qua?
Trong em liệu có khi nào từng một lần nổi loạn? Muốn sống một cuộc sống khác lạ mà em vẫn ngắm nhìn, muốn trở thành một người khác với em của hiện tại, và cả em của ngày hôm qua? Đã từng khi nào những nhịp đập dịu dàng của biển hồ trong em muốn thử một lần dậy sóng? Muốn làm một con sóng thần ôm trọn mọi thứ chẳng thuộc về mình vào lòng, muốn được một lần tràn bờ, một lần được trở nên dữ dội?
Chắc là sẽ có những lúc như thế, những khi em muốn được là tâm điểm của mọi ánh nhìn, những khi mong mỏi được sống như những điều em tưởng tượng, muốn trở thành một nhân vật trong tiểu thuyết hay một thước phim mà em vẫn từng ngưỡng mộ. Và hơn hết, là muốn xa lạ với chính em của khoảng khắc này. Dù em mong muốn nổi loạn đến mức muốn cắt phăng mái tóc dài để tạo một kiểu tóc kì quái rồi nhuộm chúng thành màu hồng, màu vàng hay xanh lá cây chẳng hạn, rồi làm siêu nhân bay xuống từ trên đỉnh của tòa nhà cao nhất. Hay chỉ là những điều “điên rồ bé nhỏ” như nhảy nhót và hét toáng lên giữa phố xá đông người những điều em ấm ức, ném bay đi đống bài tập và deadline công việc ngập đầu của em, lấy hết số tiền từ mọi nguồn em có và trốn đi phượt một mình, hoặc cũng có thể là thử một lần tỏ ra ngoan ngoãn và trầm lặng, một lần chăm chú nhổ từng sợi tóc sâu cho mẹ- những việc mà em chưa từng, thì quy chung lại, tất cả những điều đó hay nhiều điều khác nữa, vẫn chỉ là em đang muốn được một lần ngược gió, được khác mình, và khác người, được là em mà em mong ước.
Nên hay không những ngày như thế? Những ngày bước thật chậm ngắm nhìn cuộc sống bao la từ một lăng kính khác, để thấy rằng cuộc đời tươi đẹp mà cũng đầy lam lũ hơn em tưởng tượng rất nhiều? Những ngày dậy sóng cuộc đời để dòng sông nhỏ là em trở thành biển lớn? Những ngày em tự nổi loạn với mình? Có chứ em, đó là những khi ta biết sơn mình bằng một màu sơn khác. Bảy tỉ người trên cái thế giới này, nếu như đều cùng trọn cho mình một màu sơn y hệt, và cố nén trong lòng, cố giấu đi những sắc màu của bản thân đang cựa quậy muốn vỡ tung thì chẳng phải quá nhàm chán hay sao? Hiệu ứng đám đông là một điều đáng sợ vô cùng. Ta sẽ làm những gì người ta làm, và im lặng khi người ta không lên tiếng. Cuộc sống như vậy có quá nhạt nhẽo không em? Sao ta không tự làm mới chính mình, mà cả đời chỉ sống với một gam màu cũ kỹ?
Giữa cả một rừng người bao la, người được chọn luôn là người tạo ra khác biệt. Em có thấy lạ không, khi những cánh diều bằng giấy mỏng manh lại có thể lướt đi trên bầu trời cao rộng ấy? Chính là vì nó biết ngược gió để bay lên. Vậy thì em, còn đợi gì nữa mà không tự mình ngược gió, để cho mình bay lên mà không cần chờ đợi thiên thần trao tặng cho mình đôi cánh. Hay ít ra cũng là thử một chiều ngược gió để thấy mình khác hơn, và thấy mình mới hơn.
Nếu sợ ánh mắt của người đời vừa ngắm nhìn vừa bình phẩm về những con người lội ngược dòng như thế, thì em đừng làm một chú chim bình thường cố bay ngược chiều với gió. Muốn được ngược gió, hãy làm một con chim báo bão đi. Vừa được thỏa lòng mình, lại vừa giúp ích cho chính cuộc sống này. Hãy cứ sống thế đi, còn điều gì mà phải ngại ngần nữa? Cứ bay đi trong chênh vênh như là em muốn, rồi khi nào không thể tiếp tục sải đôi cánh trong tự do, thì nơi nào em rơi xuống chính là nơi bình yên nhất trong cuộc đời. Hay sống như một con chim đại bàng cũng được. Không giống như những loài chim khác núp mình trong cơn mưa gió, nó tránh bão bằng cách bay vượt lên trên những tầng mây. Cứ giống vậy mà ngược gió và ngược dòng đời đi nhé, để thấy cuộc sống này là những hương sắc mới. Và để hiểu được thế nào là sống một cách trọn vẹn hơn



Nhưng nếu không đủ sức để bay lên như thế, hoặc sợ hãi đi ngược dòng gió cuốn mình sẽ tan biến như bong bóng xà phòng thì em cũng hãy tìm một buổi chiều nhiều gió, và bước đi không theo chiều gió thổi. Cứ thả tung mái tóc của mình ra, cho những cơn gió đùa nghịch và làm tóc em rối tung. Bước đi thật chậm thôi, để gió cuốn đi những trĩu nặng trong lòng. Nhớ ngắm nhìn cuộc đời bằng ánh mắt dịu dàng nhất em nhé, thả tâm tư của mình trôi theo gió, và những điều đọng lại chỉ nên là những thương yêu. Vì ít ra nếu không thể ngược gió và vút bay, thì cũng hãy cứ đi ngược chiều gió để tâm hồn mình dịu mát. Để biết yêu và biết sống hơn.
“Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh”
Đâu ai hay biết sau “ngược đường, ngược nắng”, “ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi” sẽ là bến bờ nào cho ta dừng lại. Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng hãy một lần thử ngược lại lòng mình, ngược lại dòng đời như thế. Chẳng cần biết kết quả sẽ chỉ là một con số không tròn trĩnh hay một kết thúc đẹp như mơ, nhưng sẽ là cả một sự nuối tiếc kéo dài nếu như ta sống nhưng lại chẳng sống hết mình. Dù sao thì, cứ thử đi, thử một lần thả lòng mình trôi ngược đường với gió, coi đó như là một món quà ta tự ban tặng cho mình. Vì như vậy nghĩa là ta đang sống thực sự với từng ngày ta có, và đang yêu thương chính cuộc sống của mình.
Mai Hiền

Monday, September 24, 2012

Anh sẽ rời xa em từng chút một


Anh sẽ rời xa em từng chút một, rồi một ngày nhìn lại chúng ta cũng sẽ trở thành xa lạ phải không em? Nhưng hãy để anh ở bên em như thế này em nhé. Đừng vội vàng đẩy anh rời xa em. Mà hãy thật từ từ. Từng chút từng chút, anh sẽ dần rời khỏi cuộc sống của em.




Chúng ta hãy cứ ở bên nhau như thế này em nhé. Anh sẽ vẫn quan tâm em vào mỗi sớm mai khi anh vừa tỉnh giấc, vẫn cứ nhắc em ăn trưa mỗi ngày đi làm và khe khẽ chúc em ngủ ngon vào mỗi đêm khuya lạnh. Anh sẽ vẫn chở em long dong khắp các con đường quen thuộc. Em sẽ ngồi phía sau luyên thuyên những câu chuyện không đầu không cuối. Nhưng em không còn vòng tay từ phía sau ôm anh thật chặt, không còn làm nũng như đứa trẻ hay tự nhiên gục đầu vào lưng anh giả vờ say ngủ. Anh sẽ buồn thật lâu nhưng thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất em chưa xa rời anh lắm.

Chúng ta hãy cứ ở bên nhau như thế này em nhé. Anh sẽ gọi em là “Nấm lùn” thay vì một tiếng “ Em ơi” gọn gàng như thường lệ. Anh sẽ vô tư được add vào danh sách “Bạn” của em thay vì đứng một mình duy nhất. Anh sẽ buồn thật lâu bởi một ngày nào đó một kẻ khác sẽ đến, thay anh đứng đầu danh bạ của em. Nhưng anh sẽ tự vỗ về mình rằng: là một người bạn sẽ vẫn được quan  sát cuộc sống của em, được cười cùng em những khi em hạnh phúc và được lau giúp em những giọt nước mắt buồn phiền.

                                                   Tôi góp nhặt yêu thương

Chúng ta hãy cứ xa lạ theo cách này em nhé. Đôi lúc nhớ ra một gã ngốc nghếch đã để tuột mất em, em sẽ sốt sắng gọi điện và vu vơ đặt một lịch hẹn. Đôi lúc sẽ vô tình chạm mặt nhau trên đường, mỉm cười ngơ ngác như người quen lâu ngày không gặp. Đôi lúc nhìn thấy một tin nhắn sẽ thấy tim đập mạnh, lúng túng  chỉ để hỏi những dòng ngắn ngủi và thấy an lòng vì cuộc sống của người ta vẫn đang trôi, theo một cách tốt đẹp nhất có thể.

Có thật sự tồn tại một thứ tình bạn sau tình yêu không em nhỉ? Hay chỉ có thể là tình bạn khi người ta chưa thật sự yêu nhau nhiều lắm? Làm sao có thể cười nói vui vẻ như hai người bạn thân  trong khi tim những kí ức yêu đương của ngày tháng cũ vẫn còn nằm ngổn ngang? Đối với anh, em sẽ chẳng bao giờ đúng nghĩa một người bạn. Cho dù ngày hôm nay, khi chúng ta có chia tay nhau rồi, anh vẫn muốn dõi theo cuộc sống của em, không phải bằng cách âm thầm, lặng lẽ mà là một chỗ dựa tin cậy những khi em cần. Với ý nghĩa đó, em sẽ để anh ở lại bên cạnh em theo cách này, được không em?

Chúng ta đã buông tay nhau rồi. Cho dù đứng trước em, những cảm xúc trong anh còn nguyên vẹn lắm. Cho dù trong em, tình yêu ấy đang nhạt nhòa thì với anh, anh vẫn ngỡ như ngày hôm qua em còn hồn nhiên trao anh những chiếc hôn thật ấm. Mỗi ngày, mỗi ngày, em và anh bước xa nhau một chút. Em đang đi trên con đường hạnh phúc của riêng mình. Chỉ còn anh đứng lại, bần thần:

“Vòng tay ấy, bờ môi ấy chỉ còn là quá khứ, phải không em?"

Friday, September 14, 2012

Hai Sắc Hoa Ti-Gôn


Binhboong có sưu tầm và chia sẻ thêm cùng mọi người  về truyện ngắn  " Hoa Ti Gôn" của nhà văn Thanh Châu đăng trên tuần báo Tiểu Thuyết Thứ Bảy mà trước đó nhà thơ TTKH đã đọc và suy ngẫm về chuyện tình của mình. Để rồi sau đó bài thơ " Hai sắc hoa Ti - Gôn" được ra đời.


          
             
Từ đấy, thu rồi, thu lại thụ..

Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời

Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người

Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết

Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!

            ......................

                                                                                                                                                                                           TTKH    
"... Hoa leo ti-gôn sắc đỏ, sắc hồng, sắc trắng năm nào cũng vậy, một mùa tàn lại một mùa nở. Nó chẳng giống lòng bất trắc của con người..."
    (Gánh hàng hoa)  Khái Hưng                                                                           
 *
         *   *        
Sáng nào cũng vậy, hết giờ dạy vẽ ở trường Mỹ thuật về qua phố Tràng Tiền, họa sư Lê cũng không quên mua một bó hoa "Ti-gôn". Ðó là thói quen của họa sư mà không một người bạn hay người bạn học trò thân nào là không biết rõ. Ðến mùa hoa "Ti-gôn" nở nhiều nhất, trong nhà họa sư Lê người ta chẳng còn thấy một thứ hoa nào khác. Mà có người nào tẩn mẩn ngắt một nụ hoa nho nhỏ ấy xem kỹ, họ sẽ phải cho lời nhận xét của họa sư Lê là đúng : "Hoa Ti-gôn hình quả tim vỡ làm mấy mảnh, màu hồng dịu như nhuộm máu đào". Rồi người ta tự hỏi thầm :
"Tại sao họa sư Lê lại thích chơi cái thứ hoa trông như giấy ấy, để trong phòng quá một ngày đã rụng rồi ? Chắc lại có điều tâm sự chi đây..."




Một buổi trưa - hồi đó Lê Chất hai mươi bốn tuổi, còn là hoạ sĩ nghèo mới ở trường ra - đạp xe về các vùng lân cận Hà Nội, Lê Chất rẽ vào làng Mọc với giá vẽ buộc trên xe. Người thiếu niên ấy đi tìm cảnh đẹp. Mà cảnh đẹp ở đây là một thiếu nữ chàng mới gặp chiều qua.
Ðến gần một ngôi nhà cũ kỹ, trông ra dáng biệt thự của một quan hưu dùng làm chỗ nghỉ ngơi. Chất hãm xe, nghển cổ nhìn qua một hàng rào cây tốt um tùm. Chiều qua, lúc Chất dắt xe rất nhanh qua đó, tình cờ liếc mắt vào nhà, bỗng thấy một thiếu nữ đứng trên một chiếc ghế cao, đang với tay lên những dây hoa đỏ trên giàn nữa. Người con gái mặc áo cánh lụa cụt tay, hở cổ, để lộ một màu da khỏe mạnh, như thứ da thường ra nắng của những cô gái nhỏ. Hai má ửng hồng, vài sợi tóc trên vừng trán, cảnh "con gái hái hoa" ấy như một bức tranh linh động, khiến người họa sĩ phải dừng chân ngắm không chán mắt. Khuôn mặt đều đặn, vẻ đẹp thông minh, nhất là đôi môi có một nét vẽ lạ, đó là thứ nhan sắc hiếm hoi, ai trông thấy lần đầu đều in sâu trong trí nhớ. Thiếu nữ vô tình, bận gỡ hoa trên giàn đã để Lê Chất có thì giờ nhìn ngắm kỹ. Ðến khi cô gái bước xuống đất, sắp vào nhà, đưa mắt nhìn ra đường thấy có người đứng nhìn mình, mới cau mày tỏ vẻ không bằng lòng.
Nhưng từ hôm đó, hôm nào họa sư cũng đạp xe vào làng Mọc, giá vẽ buộc trên xe, mà chẳng vẽ bao giờ, vì còn bận quanh quẩn gần biệt thự. Thiếu nữ động trông thấy bóng anh chàng là lẩn vào nhà.
Lê Chất chỉ được trông thấy nàng vài lần nữa rồi thôi, bởi ngôi nhà hình như sau đó không có người ở nữa, ngày nào cũng chỉ thấy có một ông già cuốc cỏ trong vườn.
Rất lâu, Lê Chất mơ màng đến người thiếu nữ. Anh cố nhớ lại khuôn mặt, thân hình, hai cánh tay đẹp để trần, nhất là đôi môi của thiếu nữ. Anh đã vẽ nhiều croquis cất trong an-bom để ghi giữ lại, rồi dần dần cũng quên đi...
*
*   *
Lê Chất đã nổi tiếng. Thầy học cũ của anh vì mến tài, đã đưa anh lên một địa vị mà nhiều người ghen tỵ. Tranh của anh được nhiều báo nước ngoài nói đến và bán với giá cao. Anh bỏ lối phong cảnh để vẽ người. Tranh vẽ người, nhất là tranh vẽ đàn bà khiến các bạn Chất tặng cho cái tên : "Người lấy máu để vẽ các cô gái đẹp". Họa sĩ đã trở nên giàu có, ăn mặc sang, khó tính, Lê Chất bây giờ đã đứng tuổi, từ lâu không còn là gã họa sĩ nghèo huýt sáo đạp xe quanh vùng lân cận Hà thành đi tìm cảnh đẹp, với giá vẽ buộc trên xe đạp.
Mùa lạnh năm ấy, Lê Chất đi vẽ ở một vùng Vân Nam phủ. Trong một bữa tiệc chiêu đãi của tòa nhà lãnh sự Pháp, họa sĩ trông thấy một thiếu phụ ta, đẹp một vẻ khác thường, nhưng có dáng buồn. Chất bỗng ngờ ngợ như hơn một lần đã gặp người này. ở đâu ? Chất giật mình. Có thể nào ? Nhưng quên làm sao khuôn mặt ấy, đôi môi ấy ? Nhờ một người quen giới thiệu, Chất được rõ : thiếu phụ là vợ một viên chức trong tòa lãnh sự.
Trong khi nhảy với thiếu phụ trong một bản "tăng gô", Lê Chất đột nhiên hỏi :
- Bà vẫn thích hái hoa "ti-gôn" chứ ?
Thiếu phụ nhìn chàng rất ngạc nhiên :
- Ông nói gì... tôi không hiểu.
- Có lẽ bà đã quên cả Hà thành, làng Mọc, cái biệt thự xinh xinh có một giàn hoa...
Người đàn bà ấy kêu lên, mắt long lanh :
- Có phải ông là cái anh chàng họa sĩ vẫn nhìn trộm tôi ngày trước đó không ?
Nàng nói tiếp :
- Thảo nào mới nhìn ông tôi cũng nghĩ không biết đã gặp ở đâu rồi. Tám
chín năm rồi đấy, thế mà chúng ta còn nhận được nhau...
*
*   *
Mai Hạnh - tên thiếu phụ - rất buồn ở Vân Nam phủ. Nàng không có bạn. Lấy một người chồng gia thế cân đối với nhà mình, cuộc đời nàng bằng phẳng nơi đất khách. Bây giờ gặp được người cùng xứ, người đó đã dự vào dĩ vãng tươi đẹp của mình, một họa sĩ nổi danh, nàng không có cảm tình với Lê Chất làm sao được ? Hạnh thường đến chỗ họa sĩ trọ, thăm viếng mỗi ngày, và thuận sẽ cho chàng vẽ một chân dung.
Một buổi sáng, hai người đi chơi, trên một ngôi chùa Tàu cheo leo trên đỉnh núi, Lê Chất hỏi :
- Tôi biết thế nào trong đời tôi cũng còn gặp Hạnh, bởi vì không bao giờ tôi quên cái buổi chiều ở làng Mọc. Nhưng số mệnh khiến chúng ta gặp nhau lần này có phải là để chúng ta chỉ có thể trở thành đôi bạn thôi ư ? Hạnh có đoán được lòng tôi lúc này không ?
Mai Hạnh, giọng run run, tái nhợt, giơ tay bịt miệng Lê Chất. Nhưng khi Chất đã ôm nàng thì Hạnh không cưỡng lại :
- Em cũng yêu anh ngay từ buổi đầu.
Thế là, hai người như sống trong một cơn mê.
Mai Hạnh cố chống chọi lại với tình yêu mỗi ngày một lớn, còn Lê Chất thì lo ngại, tính toán như ngồi trên đống lửa. Chàng dự định cùng Hạnh trốn đi Nhật, không cần danh dự, chức nghiệp, dư luận của người đời. Nhưng Mai Hạnh tuy yếu đuối hơn, rụt rè, e ngại, sau cùng cũng nhận lời.
Lê Chất trở về Hà Nội, sắp đặt song mọi việc, lo lót giấy tờ tiền bạc, đồ dùng đi xa, tất cả đã sẵn sàng, thì phút cuối cùng nhận được thư của Hạnh : "Chất, anh hãy đi một mình và quên em đi, vì em không có thể theo anh. Ðừng giận em tội nghiệp, em không phải là loại đàn bà có thể vượt được hết những khó khăn như anh đã tưởng. Ðến phút cuối cùng em bỗng sợ, em sợ gia đình tan tác, khổ thân thầy mẹ em, chồng em khinh bỉ, tai tiếng ở đời, những lo ngại ở tương lai... Em đã thấy rằng : nếu đi với nhau chưa chắc chúng ta đã sung sướng. Anh thấy chưa ? Em là một đứa hèn ! Em không yêu anh được như anh tưởng đâu, vì em đã hy sinh anh cho tất cả những lo ngại trên kia. Vậy mà em yêu anh có thể chết vì anh được. Trong đời anh còn nhiều chuyện, anh có thể quên em được đấy ! Nhưng còn em thì thật chẳng bao giờ, chẳng bao giờ ! Vì em biết sẽ không bao giờ an ủi được, bởi em đã làm hỏng đời em, nếu em chẳng theo anh...".
Trong thư, một dây hoa "ti-gôn" nhỏ ép rơi ra : những nụ hoa chum chúm hình quả tim vỡ, đỏ hồng như nhuộm máu đào.
Lê Chất đặt một cái hôn lên những cánh hoa, và khóc. Nhưng đó là một kẻ đàn ông có nghị lực. Chàng đi du lịch Phù Tang có một mình.
*
*   *
Bốn năm sau, một hôm họa sư Lê Chất thấy trên bàn mình một phong thư viền đen báo tang. Ông mở ra xem thì đó là người chồng Mai Hạnh báo tin nàng đã chết.
Họa sĩ đáp xe lửa đi Vân Nam ngay để một buổi chiều đặt trên mồ Mai Hạnh những dây hoa quen thuộc. Rồi trở về Hà Nội, ông sực nhớ ra rằng đã quên không hỏi xem Mai Hạnh chết vì một bệnh gì, một cơn cảm sốt.. hay vì sầu muộn...
Ngày nay, họa sư Lê Chất đã già, nhưng cứ đến mùa hoa "ti-gôn" nở, không buổi sáng nào ông quên mua một ôm về thay thế cho hoa cũ trong phòng vẽ, vì thứ hoa ấy chóng tàn.
Thursday, September 13, 2012

Hai Lối Rẽ


Ngày đó mình đã rẽ thành hai ngả, mỗi người một lối. Rồi em gặp lại anh, với quãng thời gian hơn bốn năm sau, em thấy vui vì đó là lối rẽ đúng

Anh ngồi trước em, vẫn như lần đầu tiên anh ngồi, và nhiều lần sau đó. Cũng gương mặt ấy, giọng nói ấy, nụ cười ấy nhưng lòng em phẳng lặng. Em không còn dễ dàng cười những tiếng cười giòn tan – như lời anh nói – anh rất thích nghe em cười. Em không còn ngồi luyên thuyên kể cho anh nghe hết chuyện này đến chuyện khác – như trẻ con – anh nói thế - đó là điều đặc biệt ở em mà anh đã thấy yêu. Em thấy lòng mình lặng chìm khi ngồi nghe anh kể chuyện về cuộc sống của anh, như hai người bạn lâu ngày gặp lại.




                  Chúng ta đã rẽ mỗi người một con đường.
“Em cám ơn vì anh đã đến gặp em” – đó là tin nhắn em gửi cho anh trước khi trở về nơi em đang sống. Vì em thấy vui khi mình đã chia tay, cách đây hơn bốn năm.
Ngày đó, chẳng vì lý do gì rõ rệt, anh tự nhiên lảng tránh và im lặng. Khi em vô tư cười nói rằng, chưa sẵn sàng để bước sang một giai đoạn khác của cuộc đời. Ví dụ như một đám cưới với một ai đó.
Khi gọi điện anh không nghe máy, nhắn tin anh không trả lời. Em đã rất hoang mang. Đôi khi là hoảng sợ vì chới với. Anh đã luôn ở đấy – bên em như một sự mặc định. Thế mà giờ đây, anh tự dưng biến mất. Em nghĩ đến lúc mình đã ngồi lặng lẽ khóc hàng giờ khi thấy anh khóc. Lúc mẹ anh – người thân thương nhất trong cuộc đời anh ra đi, mà em không có bên cạnh để nắm chặt tay anh, hay trao cho anh một hơi ấm ân cần… Nhớ đến việc, đôi khi anh chờ đợi đến tận khuya, “chỉ để nhìn thấy em, nghe tiếng em nói”, khi em đi làm về trễ.
Anh không nói một lời nào và tự dưng biến mất – em đã có lúc  ngồi im nhiều giờ liền trong bóng tối để hai hàng nước mắt lã chã lăn đều, rơi xuống cho khi không thể rơi được nữa. Em tự dặn lòng gắng gỏi. Chắc anh có lý do riêng mà không thể nói.
Nhưng đó là lối rẽ đúng
***
Gặp lại anh, em chẳng thấy sự thay đổi nào ở anh. Trong khi em đã thay đổi rất nhiều. Anh vẫn nét ủ ê, bằng lòng với những gì đang có. Còn em bước đi nhanh hơn, cười nhiều hơn, tự tin hơn. Anh vẫn mặc kệ mọi thứ bên mình diễn ra và xem nó là chuyện thường; còn em thì phân biệt rất rõ ràng. Cái gì không đúng, em lên tiếng phản đối ngay. Anh vẫn trà lipton chanh; em đã biết uống café sữa nóng. Anh vẫn luôn đứng trong cái vỏ ốc của mình; còn em nói rằng, em muốn hòa mình vào cả thế giới này, mọi nơi em tới, mọi con người em gặp…
Và, bỗng dưng em thấy mình bước lạc nhịp nhau.
Và, bỗng dưng em thấy chẳng còn muốn chia sẻ, nói điều gì với anh về cuộc sống.
Và, khi nghe câu hát: “Này em hỡi, con đường em đi đó, con đường em theo đó, đúng hay sao em?” – câu trả lời của nó là: “Con đường em đi, đúng đấy em ơi, nếu chúng mình có thành đôi lứa, chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau”… Em thấy rất thấm thía với bản thân mình.
Chúng ta đã chia thành hai ngả. Điều đó là đúng anh ạ.
Powered by Blogger.

Trần Ngọc Bảo

Bảo Digital Marketing - Hiệu Quả là số 1

NB Blog